EDITEDIT
icon icon icon
EDITEDIT EDITEDITEDITEDIT

TAB MENU

Monday, September 15, 2025

DỪNG NGAY VIỆC BẢO CHATGPT “VIẾT NHƯ NGƯỜI THẬT"

 DỪNG NGAY VIỆC BẢO CHATGPT “VIẾT NHƯ NGƯỜI THẬT”

Chỉ bảo nó bỏ một dấu gạch ngang chưa đủ đâu...
Nếu bạn muốn bài viết thực sự đánh trúng người đọc,
bạn phải dùng prompt tốt hơn.
Hãy tham khảo 7 prompt đỉnh cao này, nhưng nhớ luôn tùy chỉnh và bảo ChatGPT cải thiện thêm prompt đó: 👇
  1. “Viết lại nội dung này cho người đang lướt TikTok vô thức: ngắn, gọn, gây nghiện.”
    → Sự chú ý chính là tiền tệ. Dùng cho khôn ngoan.
  2. “Hãy làm cho nó giống một tweet có thể viral — từng chữ phải có lực.”
    → Không kéo người ta dừng lại thì xem như chết từ đầu.
  3. “Cho nội dung này có giọng điệu của một marketer trực tiếp đã bán được 10 triệu đô.”
    → Bài viết bán hàng không được vòng vo.
  4. “Cắt sạch phần thừa. Mỗi câu phải chiến đấu để tồn tại.”
    → Đừng thêm chữ. Thêm sức nặng.
  5. “Bơm thêm cá tính: mỉa mai, dí dỏm, đủ táo bạo để chọc ai đó khó chịu.”
    → Nhạt nhẽo thì không chuyển đổi.
  6. “Giả vờ như bạn đang nhắn cho thằng bạn khó tính nhất.”
    → Thật > máy móc. Luôn luôn.
  7. “Biến nội dung này thành một thread nhiều giá trị mà người ta thực sự muốn lưu lại.”
    → Hãy cho insight, đừng cho rác.
ChatGPT không hỏng.
Chỉ là prompt của bạn yếu thôi.
Viết prompt tốt hơn.
Bảo nó cải thiện prompt.
Kết quả sẽ tốt hơn.
Dễ thôi. ✅

phục chế ảnh

 Bước 1: Tải ảnh bạn cần phục chế lên google gemini hoặc chatgpt

📍Bước 2: Nhập câu lệnh:
"version": "1.0",
"task": "image_edit",
"notes": "Edit foto menjadi potret studio kelas profesional setara Canon EOS R5. Pertahankan wajah & pose asli.",
"input_image": "REPLACE_WITH_IMAGE_ID_OR_PATH",
"camera_emulation": {
"brand_model": "Canon EOS R5",
"lens": "50mm f/1.8 (standard prime, sedikit lebih luas dari 85mm)",
"look": "ultra sharp, rich micro-contrast, natural color science"
},
"composition": {
"framing": "three-quarter body (from mid-thigh up)",
"arms": "both arms sepenuhnya terlihat",
"orientation": "portrait",
"crop_policy": "do_not_crop_face_or_hands",
"keep_pose": true,
"zoom": "slight zoom-out for wider context"
},
"subject_constraints": {
"keep_identity": true,
"lock_features": ["eyes", "nose", "lips", "eyebrows", "jawline", "face_shape"],
"expression_policy": "preserve_original"
},
"retouching": {
"skin": {
"tone": "keep original color",
"finish": "smooth, healthy, radiant",
"texture": "retain fine pores; avoid plastic look",
"blemishes": "lightly reduce temporary blemishes only",
"frequency_separation_strength": 0.4,
"clarity_microcontrast": 0.15
},
"hair": {
"finish": "clean, neat, shiny",
"flyaways": "reduce but keep natural strands"
},
"eyes": {
"whites_desaturation": 0.1,
"iris_clarity": 0.2,
"avoid_overwhitening": true
},
"teeth": {
"natural_whiten": 0.08,
"avoid_pure_white": true
},
"clothing": {
"policy": "upgrade quality while keeping same/similar style, cut, and color",
"fabric_look": "premium, fine weave, crisp edges",
"wrinkle_reduction": "moderate",
"texture_enhancement": 0.2
},
"lighting": {
"setup": "bright, soft, even front light",
"key": "beauty dish or ring light straight-on",
"fill": "broad soft fill to remove harsh shadows",
"shadow_control": "minimal, no deep shadows",
"specular_highlights": "subtle, flattering",
"white_balance": "neutral daylight",
"exposure_target": "ETTR without clipping"
},
"background": {
"type": "solid",
"color": "navy blue (#0f2a4a)",
"environment": "clean professional photo studio",
"gradient": "very subtle center vignette",
"separation": "gentle rim lift if needed"
},
"color_tone": {
"overall": "natural, true-to-life skin tones",
"saturation": "moderate",
"contrast": "medium with soft roll-off",
"vibrance": 0.1
},
"detail_sharpness": {
"method": "edge-aware sharpening",
"amount": 0.35,
"radius": 0.8,
"threshold": 0.02,
"noise_reduction": {
"luminance": 0.2,
"chroma": 0.25,
"preserve_details": 0.8
},
"clean_up": {
"remove_noise": true,
"remove_artifacts": true,
"banding_fix_on_background": true
"output": {
"resolution": "6000x4000",
"dpi": 300,
"format": "PNG",
"color_space": "sRGB IEC61966-2.1",
"bit_depth": "16-bit if supported, else 8-bit",
"background_alpha": "opaque"
"safety_bounds": {
"do_not": [
"change face geometry or identity",
"change pose",
"alter clothing style drastically",
"add heavy makeup",
"over-smooth or plastic skin",
"over-sharpen halos
"negative_prompt": [
"plastic skin",
"over-whitened eyes/teeth",
"harsh shadows",
"color casts",
"halo artifacts",
"muddy blacks",
"posterization/banding",
"oversaturated skin",
"blotchy NR"
"face_identity_lock": 0.95,
"pose_lock": 0.95,
"background_replace_strength": 0.9,
"clothes_style_lock": 0.85
},
"seed": 142857,
"metadata": {
"locale": "id-ID",
"creator": "professional photo editor style",
"purpose": "masterpiece studio portrait upgrade with zoom-out framing"

Friday, September 5, 2025

⚠️ Chap 48. Cực Đỉnh Thăng Hoa

⚠️ Chap 48. Cực Đỉnh Thăng Hoa (H+++)
---
..."Cô nói cái gì?" Gin hỏi lại, giọng khàn khàn, nhưng giống như hỏi cho có lệ, bởi hắn biết rõ Vermouth muốn gì. 

Hắn không đợi cô đáp lại. Ngay lập tức, Gin tách khỏi cơ thể cô, rồi vòng tay xuống dưới hai chân thon dài của cô, nâng bổng Vermouth lên. Lưng mảnh mai áp chặt vào tấm kính lạnh lẽo, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh. Sự tiếp xúc mãnh liệt giữa hai cơ thể gần như đang thiêu đốt tất cả, hơi nóng bừng bừng từ Gin truyền sang cô, xua tan mọi giá lạnh.

Hai tay Vermouth theo phản xạ vòng sang ôm chặt lấy cổ Gin, hai chân dài quấn chặt lên hông hắn. Cô lơ mơ ngước nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc vẫn còn đục ngầu vì khoái cảm. Vermouth khẽ thì thầm, giọng nói yếu ớt, pha chút trêu chọc. 

"Sao hôm nay anh lại... nghe lời tôi thế, Gin? Thật không giống anh chút nào..."

Gin nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự thèm khát nguyên thủy. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nửa vời đầy vẻ thách thức. 

"Cô nghĩ ta sẽ làm theo mọi thứ cô muốn sao, Vermouth? Đừng ảo tưởng. Ta chỉ đang làm những gì ta muốn mà thôi." Hắn gằn gừ, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.

Bất chấp lời nói cứng rắn của hắn, Vermouth cảm nhận được sự dịu dàng trong cách hắn nâng niu cô. Cô khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đưa xuống, chạm vào thân cứng nóng bỏng của Gin nãy giờ đã bị cô làm cho ướt đẫm. Ngón tay cô vuốt ve nhẹ nhàng, đầy trìu mến. Rồi, từ từ Vermouth hướng nó vào sâu bên trong cô một lần nữa.

"Ah~..." Một tiếng rên rít khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô. 

Cô nhắm nghiền mắt, ngửa cổ ra sau, tận hưởng khoảnh khắc Gin xâm nhập trở lại, cảm giác đầy đặn và căng tức lan tỏa khắp cơ thể. Gin cũng rít lên một tiếng trầm khàn. Hắn dùng lực hông, thúc sâu một phát tận cùng, như muốn hòa tan cả hai vào làm một. Cơ thể Vermouth run lên bần bật. Vũ khúc của dục vọng nguyên thủy lại bắt đầu.

Gin thúc liên hồi, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, dồn dập, không ngừng nghỉ. Tiếng da thịt va chạm nhau "phập phập" vang vọng trong căn phòng penthouse sang trọng, hòa cùng tiếng rên rỉ mê đắm của Vermouth và tiếng thở dốc nặng nề của Gin. Hai con quỷ lao vào nhau như thiêu thân, không màng đến thế giới xung quanh. Cô siết chặt chân quanh hông Gin, đầu tựa vào vai hắn, rên rỉ không ngừng. Mái tóc bạch kim giờ đã xõa tung, bay lượn theo từng chuyển động.

"Cô có cảm nhận thấy không... Vermouth? Cảm giác bị ta chiếm hữu... bị ta nghiền nát..." Hắn gầm gừ vào tai cô, giọng nói khàn đặc, đầy ham muốn.

Gin nghiến răng, ánh mắt tối sầm vì dục vọng, thúc mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như muốn trút bỏ mọi sự căng thẳng, mọi gánh nặng của Tổ chức qua từng cú đẩy. 

"Uhm~... Gin... ah~... Hơn cả vậy... Tôi... tôi cảm thấy... cả thân thể... như đang bị thiêu đốt..." Vermouth rên rỉ đê mê, giọng nói đứt quãng vì khoái cảm tột độ.

Gin cười khẩy, nụ cười ma mị và tàn nhẫn. Đây chính là 'bữa tiệc' mà hắn muốn. Một 'bữa tiệc' không có giới hạn, nơi chỉ có dục vọng và sự chiếm hữu lên ngôi. Hắn đột ngột vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần của Vermouth. Hắn mút mát mạnh bạo, tạo ra những tiếng "chụt chụt" ướt át, để lại những dấu hôn đỏ ửng như một lời đánh dấu chủ quyền tàn bạo nhưng đầy dục vọng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào làn da nhạy cảm, khiến Vermouth khẽ rùng mình. 

"Gin... ah~... uhm~... anh đang làm gì vậy...?" Cô khẽ rên lên, giọng nói lạc đi vì sự kích thích.

Gin không trả lời, hắn trượt lưỡi một đường thẳng tắp, ướt át và nóng bỏng, từ hõm cổ xuống bầu ngực căng tròn, mềm mại đang nhấp nhô theo từng nhịp thở dốc của cô. Hắn mạnh bạo liếm mút lấy đầu nhũ hoa hồng hào đang cương cứng, dùng răng cắn nhẹ, rồi lại dùng lưỡi day day, kích thích đến tận cùng. 

"Để cô biết... ai mới là kẻ sở hữu cô... Để cô biết... không có kẻ nào khác được phép chạm vào... 'Martini' của ta..."

Cảm giác bị kích thích cùng lúc ở hai nơi, từ sự thúc đẩy không ngừng của Gin phía dưới và sự liếm mút thô bạo trên bầu ngực, khiến Vermouth hoàn toàn mất kiểm soát. Đầu óc cô trở nên mù mịt, không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì khác ngoài khoái cảm đang bao trùm. Từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể cô như đang gào thét, đòi hỏi nhiều hơn. Hơi thở dồn dập, tiếng rên rỉ từ cổ họng cô thoát ra ngày càng lớn, như một bản hòa tấu của dục vọng.

Vermouth cảm thấy mình như đang bay bổng, thăng hoa tột đỉnh, rồi lại rơi tự do vào vực sâu không đáy của khoái lạc. Cơ thể cô mềm nhũn, chỉ còn biết bám víu vào Gin, mặc kệ hắn muốn làm gì. Hắn cảm nhận được sự mất kiểm soát của cô. Hắn đẩy mạnh hơn, sâu hơn, khiến Vermouth rên lên một tiếng nghẹn ngào. Gin buông đầu nhũ cô ra, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng, vô định của cô, giọng nói đầy sự thỏa mãn và chế giễu. Gin buông đầu nhũ cô ra, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng, vô định của cô, giọng nói đầy sự thỏa mãn và chế giễu. 

"Vermouth... Cái vẻ mặt này của cô... Thật đúng là của một con quỷ cái... đang được dâng hiến tất cả đấy."

Vermouth nghe thấy lời hắn, cô khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn còn đục ngầu vì khoái cảm, nhưng bản tính thách thức không bao giờ mất đi. Cô khẽ thở dốc, giọng nói đứt quãng, nhưng đầy vẻ kiêu ngạo. 

"Quá khen rồi... anh Gin... Ah~... tôi chỉ là đang tận hưởng thôi... Kẻ khiến tôi đạt đến mức này... uhm~... mới là kẻ đáng được gọi là quỷ vương đấy chứ..."

Gin cười khẩy, một nụ cười ma mị và tàn bạo hiện rõ trên môi hắn. Hắn cúi xuống, hôn lấy đôi môi sưng mọng của cô, tiếp tục vũ điệu dục vọng không ngừng nghỉ. Hắn thúc liên tiếp, dồn dập, mỗi nhịp đẩy đều như một dòng điện chạy khắp cơ thể Vermouth, khiến cô run rẩy không kiểm soát. Cô cảm nhận rõ ràng làn sóng khoái cảm cuộn trào, dâng lên từ tận sâu bên trong, mạnh mẽ như một cơn bão quét qua linh hồn.

"Thích không... Vermouth? Hả? Mau nói đi... Nói cho ta biết... cô thích đến mức nào..." 

Gin cũng cảm nhận được sự đáp trả mãnh liệt từ bên trong cô, những cơ thịt mềm mại co bóp, siết chặt lấy hắn, như muốn nuốt trọn lấy hắn. Vermouth rên rỉ không kiêng dè, không giữ kẽ, những tiếng rên rỉ cao vút, đầy khao khát thoát ra từ cổ họng cô, hòa vào tiếng thở dốc nặng nề của Gin. Cả hai như đang chìm đắm trong một dòng xoáy không lối thoát của dục vọng nguyên thủy.

"Uh~... ah~... Gin... Chúa ơi... chết mất... Uhm~... sâu... nhanh nữa..."

Rồi, với một tiếng gầm gừ trầm khàn, Gin thúc sâu một phát cuối cùng, mạnh mẽ và tận cùng, như muốn chạm đến tận linh hồn cô. Sau đó hắn đột ngột rút ra. Khoảnh khắc đó, một cơn sóng khoái cảm tột đỉnh ập đến, mạnh mẽ và choáng váng đến mức Vermouth cảm thấy như toàn bộ thế giới xung quanh bỗng chốc vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh sáng lấp lánh.

"AH~!" Cô nấc lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, co quắp lại, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt vặn vẹo vì sự sung sướng tột độ. 

Cơ thể cô như một sợi dây đàn vừa đứt, rung lên bần bật, rồi chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối của trạng thái hậu cao trào. Đó là cảm giác của sự giải phóng hoàn toàn, như một bản giao hưởng vừa đạt đến nốt cao trào cuối cùng, vang vọng rồi tan biến vào hư vô. Linh hồn cô như vừa được bay lên đến tận cùng vũ trụ, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, bồng bềnh trong cõi mộng mị.

"Thế nào? Vermouth... 'Trò chơi' của ta... không tệ chứ?" Gin thở dốc, cúi xuống ghé sát tai cô, giọng hắn trầm khàn, đầy sự thỏa mãn và chiếm hữu.

Chưa kịp định thần sau đợt sóng khoái cảm choáng váng, Vermouth cảm thấy cơ thể mình được nâng lên. Gin không cho cô một giây phút nào để thở dốc hay hồi phục. Hắn liền bế bổng cô, vòng tay vững chãi ôm trọn lấy thân thể mềm nhũn, rồi bước nhanh qua chiếc giường lớn trải ga lụa đen. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống tấm nệm êm ái, rồi không chần chừ một giây, mạnh mẽ tách hai chân cô ra. 

"Gin... khoan đã...!" Vermouth khẽ kêu lên, giọng nói yếu ớt, đầy sự bất ngờ.

Nhưng Gin không nghe. Hắn không chần chừ cúi thấp người, vùi mặt vào nơi tư mật đang ướt đẫm mật ngọt. Hắn khao khát, khao khát nuốt trọn tất cả, khao khát hòa nhập, muốn cả linh hồn Vermouth thuộc về hắn. Hắn bắt đầu mút mát, day day, tận hưởng từng giọt mật ngọt còn vương vấn, khiến Vermouth lại khẽ rùng mình, cơn khoái cảm chưa dứt lại bị đánh thức một lần nữa.

"Cô là của ta... Vermouth... Từ đầu đến cuối... và cả linh hồn của cô... cũng luôn thuộc về ta." Hắn gầm gừ, giọng nói bị bóp nghẹt vì vùi mặt vào giữa chân cô.

Vermouth nằm yên trên chiếc giường, cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ. Cô đưa tay lên che hờ đôi mắt đã nhắm nghiền, một tay bấu víu vào mái tóc bạc trắng của Gin đang vùi mặt vào giữa chân cô. Để mặc bản thân chìm đắm hoàn toàn vào dục cảm, không còn chút kháng cự nào. Cô để hắn làm mọi điều hắn muốn, như một sự khuất phục ngọt ngào...

---

Thời gian trôi qua, màn đêm dần về khuya. Căn phòng penthouse chìm vào sự im lặng tuyệt đối, chỉ còn hơi thở đều đều của hai con người vừa trải qua 'bữa tiệc' ái ân nồng nặc khát vọng. Hương vị của dục vọng vẫn còn vương vấn trong không khí, hòa quyện với mùi rượu và mùi cơ thể đặc trưng của Gin.

"Mình... đã bị cuốn vào anh ta từ bao giờ? Gin là một con quỷ... một kẻ tàn nhẫn không chút nhân tính." 

Vermouth khẽ mở mắt, nhìn trần nhà tối đen. Rồi cô lại nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa ngủ được. 

"Vậy mà... mình lại để anh ta chiếm trọn... để anh ta chạm đến những góc khuất sâu nhất trong tâm hồn."

Phía sau cô, Gin đang nằm áp sát ngực săn chắc lên lưng cô, vòng tay ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của cô. Hơi thở đều đặn và hơi ấm từ hắn bao bọc lấy cô, tạo nên một cảm giác an toàn đến lạ lùng.

"Liệu đây có phải là dấu hiệu của sự yếu đuối? Hay chỉ đơn giản là một trò chơi khác... một ván cờ mới mà mình đang tự đẩy mình vào?" Vermouth thở dài, câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. 

"Trong thế giới của mình... thứ này có nên tồn tại hay không...? Cảm xúc... đôi khi... là thứ vũ khí nguy hiểm nhất... là thứ có thể giết chết chính chủ nhân của nó."

Cô khẽ nhúc nhích, cảm nhận vòng tay Gin siết chặt hơn, như một lời khẳng định quyền sở hữu ngay cả trong giấc ngủ của hắn. Vermouth thở dài. Dù câu trả lời là gì, cô biết rằng mối liên kết này đã vượt xa khỏi ranh giới của công việc và những màn kịch. Nó là một sợi dây vô hình, siết chặt lấy cô, và cô không chắc mình có muốn thoát ra hay không.

Trong màn đêm tĩnh mịch, một giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên, phá vỡ sự im lặng. Gin thì thầm, giọng nói vẫn còn vương chút mệt mỏi sau cuộc ân ái, nhưng đầy sự lạnh lùng thường thấy. 

"Làm gì mà cô còn chưa ngủ?"

Vermouth khẽ giật mình, rồi cô nhếch môi cười. Cô không hề ngạc nhiên khi hắn biết cô còn thức. Gin luôn biết mọi thứ về cô, như một cái bóng không ngừng theo dõi. 

"Ồ, anh cũng vậy sao?" Vermouth đáp lại, giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ lả lơi thường thấy.

"Chẳng phải mọi chuyện đã xong rồi sao? Sao anh còn nằm lại đây làm gì, Gin?"

Gin im lặng một lúc, hơi thở đều đặn phả vào gáy cô. Hắn siết nhẹ vòng tay quanh eo Vermouth, như một lời khẳng định vô hình. 

"Ta thích làm gì là chuyện của ta. Cô có ý kiến gì?" Hắn gằn giọng, đầy vẻ bất cần.

Một khoảng lặng lại bao trùm căn phòng. Vermouth khẽ mỉm cười trong bóng tối. Hắn vẫn vậy, vẫn từ chối thừa nhận bất cứ điều gì có vẻ giống như cảm xúc. Cô khẽ thở dài, giọng nói nhỏ hơn một chút, gần như là tự hỏi bản thân. 

"Gin... anh có bao giờ... cảm thấy gì không? Về những thứ như... cảm xúc...?"

Vòng tay của Gin khẽ cứng lại. Hắn không trả lời ngay. Hắn biết Vermouth đang cố moi móc, nhưng hắn cũng cảm nhận được một sự thật nào đó trong câu hỏi của cô. Đối với Gin, cảm xúc là một thứ yếu đuối, một thứ có thể bị lợi dụng và hủy hoại. Hắn đã chối bỏ chúng từ rất lâu rồi.

"Cảm xúc ư? Thứ đó chỉ dành cho những kẻ yếu đuối." Hắn khẽ khịt mũi, giọng nói lạnh lẽo hơn bao giờ hết. 

"Ta không có."

Vermouth nhắm mắt lại. Cô biết hắn sẽ nói vậy. Cô không mong đợi gì khác từ một kẻ như Gin. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn cảm thấy một chút thất vọng không tên. 

"Vậy sao..." 

Giọng cô khẽ khàng, nhỏ đến mức gần như chìm vào không khí. Câu nói đó như một tiếng thở dài, một sự chấp nhận, nhưng cũng đầy sự day dứt.

Màn đêm Tokyo vẫn lấp lánh ánh đèn, nhưng bên trong căn penthouse này, hai linh hồn tội lỗi đang nằm cạnh nhau, bị ràng buộc bởi dục vọng, quyền lực, và một sợi dây cảm xúc vô hình mà cả hai đều từ chối thừa nhận. Nỗi lòng của 'Nữ hoàng' vẫn còn đó, ẩn sâu trong màn đêm không sao nói hết...
#vermouth
#VermouthFanclubVFC
Cre: Trần Tiên